Cảnh vật xung quanh căn cứ vẫn như mọi ngày. Những mảng rừng bị rải chất độc hóa học héo khô, queo quắt. Tôi đi về phía đơn vị xe tăng trú quân gần khu rừng bị đánh bom tọa độ tối hôm trước. Gió đưa khét lẹt mùi khói, mùi thuốc súng. Những cây cổ thụ to cao bị đổ, thân và cành lá vẫn đang âm ỉ cháy, bốc khói, vung vương vãi. Một cảm giác về sự tang tóc như muốn dìm hết cảm xúc trong tôi.

leftcenterrightdel

Bức ảnh “Hoa nở trên chiến địa”.

Đến nơi, trong lúc thăm hỏi, bỗng nhiên một chiến sĩ vẻ mặt rạng ngời, hớn hở nhảy từ trên xe tăng xuống. Sau đó, anh chạy đến một gốc cây, nâng niu một nhánh lan rừng. Giữa chiến trường ác liệt chỉ có đạn, bom, máu và nước mắt; nơi sự sống luôn đứng trước bờ vực của hủy diệt… thì bông hoa mang một giá trị cao đẹp của sự trường tồn; một niềm tin về cuộc sống tươi đẹp tương lai. Giây phút nhìn thấy hình ảnh đó, tôi nín thở nâng máy lên, lấy khẩu độ, tốc độ rồi bấm máy. Khuôn mặt và nụ cười tươi rói của người chiến sĩ nằm gọn trong khung hình. Phía sau, bên chiếc xe tăng là đồng đội anh, những nụ cười trên các khuôn mặt còn ám mùi mồ hôi và khói súng. Tất cả đã lan tỏa trong không gian một luồng sinh khí tươi vui.

Sau đó, bức ảnh cùng với nhiều tấm hình khác tôi chụp năm 1972 được gửi về tuyến sau. Rất may, dù “hành quân” qua nhiều chiến trường, nó vẫn về an toàn cùng chủ nhân đến ngày hôm nay.

Bài và ảnh: ĐOÀN CÔNG TÍNH