Một trang trong lời Hiệu triệu các nhà văn hóa Việt Nam ra ngày 24-3-1946.

Trên tờ Tiên phong số 2, cơ quan của Hội Văn hóa cứu quốc ra ngày 1-12-1945, có bài Hội nghị Văn hóa toàn quốc và nền độc lập Việt Nam. Trước đó, người ta đã đôi ba lần được nghe nói đến sáu chữ “Hội nghị Văn hóa toàn quốc”, nhưng đây là lần đầu tiên có bài nói rõ về sự kiện này, dự kiến sẽ được diễn ra trong nay mai.

Sau khi phân tích sự cần thiết cũng như các yêu cầu đặt ra của hội nghị, bài viết nhấn mạnh: “Chúng ta rất nóng lòng mong mỏi Hội nghị Văn hóa toàn quốc sẽ nhóm họp nay mai ở kinh đô Hà Nội với tất cả những đại biểu xứng đáng của các giới trí thức Việt Nam, trong một bầu không khí sôi nổi tinh thần cứu quốc, gây nên một thanh thế vang dội ở trong và ngoài nước”. Đồng thời, tác giả cũng giải nghĩa rõ khái niệm “trí thức” mà theo ông, “không phải chỉ riêng những người có bằng cấp mà để chỉ chung tất cả những người có năng lực về hoạt động tinh thần”.

Số báo sau, ra ngày 16-12-1945, lại đăng tiếp bài Hội nghị Văn hóa toàn quốc sẽ tổ chức như thế nào? của cùng tác giả. Theo như hình dung của người viết, “Tổng số đại biểu, vì những điều kiện vật chất bó buộc, không thể quá 300 người”, và “Hội nghị sẽ phải họp chừng mười buổi và có lẽ sẽ phải kéo dài đến nửa tháng”(!).

Sau Hiệp định sơ bộ 6-3-1946 do Chủ tịch Hồ Chí Minh ký với đại diện Pháp Xanh-tơ-ni, tình hình đã bớt căng thẳng. Ngày 24-3, Ủy ban Vận động Hội nghị Văn hóa toàn quốc ra lời “Hiệu triệu các nhà văn hóa Việt Nam”, có câu: “Việc triệu tập Hội nghị Văn hóa toàn quốc là một dịp nêu cao tinh thần đoàn kết giành độc lập hoàn toàn và tỏ cho thế giới thấy rõ trình độ và năng lực của dân tộc Việt Nam đang trỗi dậy”. Đồng thời, Ủy ban Vận động cũng xác định Hội nghị Văn hóa toàn quốc sẽ diễn ra vào ngày 1-8-1946, cũng là “ngày kỷ niệm chống chiến tranh đế quốc”.

Với những mục tiêu và chương trình cụ thể đã đề ra, với tất cả sự nỗ lực của Ủy ban Vận động nói riêng và Hội Văn hóa cứu quốc nói chung, Hội nghị Văn hóa toàn quốc lần thứ nhất phải đến cuối tháng 11 mới được tổ chức, khi tình hình đã hết sức căng thẳng, nguy cơ chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Dự kiến, Hội nghị sẽ khai mạc ngày 24-11 và kéo dài trong một tuần, đến 1-12. Để chuẩn bị cho hội nghị đương nhiên có rất nhiều việc phải lo, như tổ chức cho đại biểu cả nước về dự, trong đó có Nam Bộ đang kháng chiến, Trung Bộ chiến tranh đang lan rộng... Tuy nhiên, Ban tổ chức không quên một việc quan trọng là chương trình văn nghệ chào mừng. Đó sẽ là vở diễn Lôi Vũ của nhà viết kịch Trung Quốc Tào Ngu, qua bản dịch của Đặng Thai Mai. Chính trong những ngày căng thẳng ấy, việc dàn dựng vở kịch vẫn được chuẩn bị hết sức khẩn trương để phục vụ hội nghị. Nhật ký của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng có ghi: “18-11-1946: Xem diễn thử Lôi Vũ. Có nhiều chỗ vô lý... nhưng vở kịch về lời nói cũng như về cảnh ngộ thực là thạch bia sĩ”. “19-11-1946: Xem diễn thử Lôi Vũ. Hồi 3 thực là bi kịch. Lúc mẹ bắt con thề, lúc Bình đến, lúc Phồn Y thở dài ở ngoài, giữa lúc sấm sét: thực là vĩ đại”...

Hôm sau, 20-11, thực dân Pháp bội ước, gây hấn ở Hải Phòng, Lạng Sơn.

Bốn ngày sau nữa, Hội nghị Văn hóa toàn quốc long trọng khai mạc ở Hà Nội, theo đúng chương trình.

Tuy nhiên, do tình hình khẩn trương, hội nghị chỉ diễn ra trong một ngày. Sau đây là tường thuật của phóng viên, đăng trên Tiên phong số 24, ra ngày 1-12-1946, chưa đầy ba tuần trước Toàn quốc kháng chiến:

“Hội nghị khai mạc lúc chín giờ sáng tại Nhà hát Lớn. Có mặt gần hai trăm đại biểu Bắc, Trung, Nam... Ngoài các đại biểu văn nghệ, có mặt đông đủ đại biểu các ngành văn hóa khác, khoa học, triết học như các ông: Hồ Hữu Tường, Đào Duy Anh, Hoàng Xuân Hãn, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Văn Huyên... Thật là xứng đáng một cuộc Hội nghị Văn hóa toàn quốc, nhất là khi Hồ Chủ tịch bước lên đọc diễn văn khai mạc. Bằng một giọng thân mật, Cụ chúc hội nghị thành công, chuyển lại lời của Hội nghị Văn hóa toàn quốc Pháp chào thân ái các nhà văn hóa nước ta. Cụ đã tỏ ra rất thiết tha với văn hóa, trong khi nhắc lại ảnh hưởng của hai nền văn hóa Trung Hoa và Âu Tây ở nước ta và vạch một con đường văn hóa mới cho nước nhà.

Tiếp lời Cụ có bài diễn văn của ông Đào Duy Anh trong ban vận động. Và sau đấy thì Hội nghị được một cái tin bất ngờ: chỉ họp trong một ngày hôm nay thôi. Cái chương trình rộng lớn trong bảy ngày đành phải gác lại. Còn chỉ một buổi chiều nữa thì bế mạc, thì giờ chỉ đủ cho các đại biểu đi đặt vòng hoa trước đài chiến sĩ trận vong, duyệt các điện văn gửi đi và bầu một Ủy ban Văn hóa toàn quốc. Ủy ban này đã bầu xong buổi chiều để tiếp tục công việc vận động văn hóa và chờ dịp triệu tập một hội nghị thứ hai(*).

Các đại biểu ra về, không thỏa mãn. Trong tình thế nghiêm trọng, Hội nghị không thể làm xong công việc, chỉ còn mong vào sự hăng hái của Ủy ban vừa bầu lên và sự cố gắng của toàn thể các nhà văn hóa khắp nơi để xây dựng một mặt trận văn hóa vững chắc”.

(*) Về Hội nghị Văn hóa toàn quốc lần thứ hai, bạn đọc có thể xem thêm bài về sự kiện này trên Sự kiện và nhân chứng số 175, tháng 7-2008.

Nguyễn Huy Thắng