Cựu chiến binh Nông Thị Chức nhớ lại: “Năm 1967, giấu bố mẹ, tôi viết đơn tình nguyện ra mặt trận. Khi có giấy gọi nhập ngũ, cả nhà sững sờ. Ngày tiễn tôi lên đường, cha tôi dặn dò rất kỹ, còn mẹ lấy khăn lau nước mắt. Mẹ chỉ lo cô con gái “ỷ xít” (bé tí) không chịu được gian khổ”.
Tạm biệt quê hương mà lòng bao lưu luyến, lần đầu tiên cô gái dân tộc Tày ở xã Mường Lai, huyện Lục Yên, tỉnh Yên Bái phải xa quê, xa những người thân yêu, xa căn nhà sàn nơi có ngọn lửa hồng ấm áp, xa con suối chảy róc rách... Nhìn lại bản làng yêu dấu và bước thật nhanh, Nông Thị Chức chuẩn bị cho một hành trình mới mà chưa hề hình dung sẽ gian khổ như thế nào.
Sau thời gian học lớp y sĩ, Nông Thị Chức cùng đồng đội hành quân về phía Nam. Vượt một chặng đường dài gian khó nhiều đoạn quanh co, hiểm trở, đoàn đặt chân lên mảnh đất Cha Lo (thuộc xã Dân Hóa, huyện Minh Hóa, tỉnh Quảng Bình). Đây là vị trí quan trọng trên tuyến đường chiến lược 12A thuộc hệ thống đường Trường Sơn, cách Đồng Hới (Quảng Bình) khoảng 150km. Nữ y sĩ trẻ nhận nhiệm vụ tại Đội điều trị 14.
Ngày đầu tiên trên mảnh đất Cha Lo, Nông Thị Chức đã chứng kiến trận bom Mỹ oanh tạc ác liệt. Đêm đó có 9 anh bộ đội hy sinh. Lần đầu tiên người con gái miền núi Tây Bắc thấm thía sự khốc liệt của chiến tranh. Túc trực bên các anh, đợi vải để khâm liệm, nước mắt Chức giàn giụa, nghẹn ngào. Tiễn đưa những người lính, ngẩng mặt nhìn cổng trời Cha Lo, cô gái trẻ chỉ mong ngày hòa bình đến thật nhanh...
    |
 |
Cựu chiến binh Hoàng Văn Bành tặng hoa chúc mừng vợ - cựu chiến binh Nông Thị Chức nhân Ngày Thầy thuốc Việt Nam (27-2-2025). Ảnh: HOÀNG VĂN |
Nông Thị Chức nhớ mãi một buổi chiều, Đội điều trị 14 nhận hơn 30 thương binh rất nặng. Tất cả thành viên của Đội, ai cũng hối hả bắt tay vào cứu chữa thương binh. Mặc dù trang thiết bị y tế thiếu thốn, nhưng với sự quyết tâm, nỗ lực hết mình, họ đã nhiều đêm thức trắng cứu chữa đồng đội. Bà Chức kể:
“Sau hai năm ở chiến trường, tôi được ra Bắc nghỉ phép. Trước khi về quê, có một anh ở đơn vị pháo đóng quân gần Đội điều trị 14 nói rằng đơn vị anh có đồng chí Hoàng Văn Bành cùng quê với tôi cũng được nghỉ phép đợt này. Theo lời giới thiệu của đồng đội, anh Bành tìm đến tận nhà tôi chơi. Bố mẹ biết chúng tôi đóng quân gần nhau nên mừng lắm. Trong bữa cơm, bố tôi bóng gió nói muốn có chàng rể làm anh xấu hổ đỏ mặt. Anh cũng ý tứ hỏi, tôi ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng ưng rồi. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ những ngày phép ngắn ngủi đó.
Lần ấy, tôi trả phép trước anh và tiếp tục công việc chăm sóc thương binh. Rất lâu sau, anh mới có thời gian xuống đơn vị thăm và động viên tôi. Chúng tôi hiểu rõ chiến tranh là thế nên không trách cứ giận hờn gì nhau. Khi tình yêu đã đủ chín, chúng tôi báo cáo tổ chức. Cả hai đơn vị đã tổ chức lễ cưới cho chúng tôi ngay tại chiến trường đạn bom ác liệt giữa rừng Trường Sơn. Đó là niềm hạnh phúc không ngờ đối với chúng tôi!
Cuối năm 1972, tôi được chuyển ra Trạm điều dưỡng để hồi phục sức khỏe, lúc đó tôi đã mang thai con trai đầu lòng. Cũng thời gian đó, anh cùng đơn vị chuẩn bị tiến sâu vào phía Nam. Sau đó, tôi chuyển về công tác tại Bệnh viện Đa khoa huyện Lục Yên.
Rồi ngày chiến thắng, anh trở về với bản làng. Trong niềm vui đoàn tụ, chúng tôi chính thức ra mắt họ hàng hai bên nội ngoại. Hôm ấy, chàng rể mặc quân phục dắt tay cô dâu là tôi trong bộ trang phục truyền thống của dân tộc Tày”.
Qua trò chuyện, chúng tôi được biết, trong mấy chục năm công tác tại ngành y tế của huyện nhà, nữ y sĩ Nông Thị Chức luôn giữ vững phẩm chất Bộ đội Cụ Hồ, được nhân dân và đồng nghiệp yêu mến. Cựu chiến binh Nông Thị Chức luôn mong mỏi được trở lại chiến trường xưa, nơi bao đồng đội đã yên nghỉ và nhớ lại một thời thanh xuân của vợ chồng bà.
PHẠM THÚY HẬU