Bà Phan Thị Huờn (thường gọi Tư Huờn) sinh năm 1943, tại xã Trí Phải (huyện Thới Bình cũ), tỉnh Cà Mau. Năm 1959, Tư Huờn tròn 16 tuổi, bắt đầu tham gia cách mạng. Khi đưa thư, lúc dẫn đường, bà đều hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Bà Phan Thị Hai, chị lớn của bà Tư Huờn kể: “Gia đình tôi có 6 chị em. Hai em trai tôi hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, hai đứa em gái tham gia cách mạng từ khi còn nhỏ. Trong 4 chị em gái thì Tư Huờn đẹp nhất nên có nhiều thanh niên trong xóm để ý nhưng nó không chịu ai hết. Nó nói để đi đánh giặc xong mới tính chuyện hôn nhân”.
Năm 1963, Tư Huờn nhập ngũ và được phân công về đơn vị Quân y V24 thuộc Cục Hậu cần Quân khu 9. Thế rồi đúng ngày 23 tháng Chạp năm 1963, trên đường đi mua thực phẩm về tổ chức Tết cho thương binh, Tư Huờn rơi vào tâm điểm trận bom napalm của địch. Bà Hai xúc động nhớ lại: “Khoảng 5 giờ chiều, chúng cho máy bay quần thảo rồi đổ quân. Khi hay tin Tư Huờn bị bom, tôi chạy ra thì thấy nó nằm cặp mé mương, mặt bị bỏng... Tôi đưa nó vô nhà nằm dưới sàn một đêm, chờ hôm sau địch rút quân mới đưa nó vô căn cứ”. Ông Nguyễn Minh Cơ, nguyên cán bộ Trạm thu dung Quân y V24 kể: “Tôi nghe tiếng kêu thì biết giọng chị Tư Huờn, nhưng khi gặp thì nhìn không ra. Vì lúc bấy giờ, mặt, tay chị Tư bị bom phỏng, phồng hết trơn”.
Hơn một năm, Tư Huờn được chuyển điều trị ở hầu hết đơn vị quân y trong căn cứ U Minh. Nhưng giữa lúc chiến tranh ác liệt, thuốc men thiếu thốn, vết thương lại nặng, giữ được nhịp đập trái tim của cô gái trẻ đã là cố gắng lắm rồi. Bà Tư Huờn bồi hồi chia sẻ: “Hồi đó không có kiếng để soi, tôi múc thau nước làm gương thấy khuôn mặt mình biến dạng. Có lúc tôi muốn tự vẫn nhưng nghĩ cha mẹ, anh em mình còn, chiến tranh ít nhiều cũng gây thương tật, hy sinh nên tôi phải sống để chiến đấu tiếp, hổng có nghĩ tiêu cực nữa”.
Sau ngày đất nước thống nhất, bà Tư được Nhà nước đưa ra Hà Nội điều trị thêm một thời gian. Tuy giảm bớt hậu quả bom napalm trên cơ thể nhưng để phục hồi khuôn mặt xinh đẹp như xưa là không thể. Sau đó bà công tác ở Xưởng Dược, Cục Hậu cần Quân khu 9 đến năm 1985 thì nghỉ hưu với quân hàm Thượng úy, tỷ lệ thương tật 60%. Thời gian này, bà Tư được một người đàn ông ngỏ lời cầu hôn. Tiệc cưới hơn 30 mâm, có đủ mặt người thân, bạn bè và đồng đội đến chúc mừng. Những tưởng sau bao nhiêu đau đớn nghiệt ngã do chiến tranh, niềm hạnh phúc muộn màng ở tuổi 42 của bà Tư sẽ trọn vẹn. Nào ngờ... “10 ngày trước khi sanh thằng Phương, tự dưng ổng bỏ đi mà không nói tiếng nào. Vợ chồng sống đầm ấm không hề rầy rà hay cự cãi gì hết...”, giọng bà Tư nghẹn lại. Vậy là bà Tư hứng chịu vết thương lòng đau xót!
    |
 |
Ông Vui và bà Tư xem lại những tấm ảnh kỷ niệm. Ảnh: HỒ GIANG
|
Cũng thời điểm đó, ông Ngô Văn Vui làm phụ hồ cho một công trình xây dựng gần nhà bà Tư. Ông Vui có vợ và 3 con gái. Hôn nhân đổ vỡ, ông nhận nuôi đứa con gái 3 tuổi bằng tiền làm thuê hằng ngày. Ông Vui kể: “Tôi thấy bà Tư vì chiến tranh mà mang thương tích, lại bị chồng bỏ, một thân một mình nuôi con nhỏ nên cảm mến, muốn ngỏ lời với bả nhưng không biết cách gì để nói. Bởi tôi nhỏ hơn bà Tư 19 tuổi nên bả cứ xưng hô mày-tao, lại còn hứa sẽ mai mối cho đứa cháu ở quê. Một lần tôi viện cớ mượn tiền bả để thổ lộ nỗi lòng của mình”.
Ngồi im lặng nghe chồng giãi bày, bà Tư ngập ngừng nói: “Khi ông Vui ngỏ lời, tôi cũng suy nghĩ giờ mình lớn tuổi hơn ổng, liệu ổng có ở đời với mình không? Anh chị em tôi cũng không đồng ý vì sợ tôi sẽ khổ thêm lần nữa. Tôi nói với ổng tôi là đảng viên, nếu muốn cưới tôi thì báo với tổ chức”. Bà Lâm Cẩm Vân, nguyên Chủ tịch UBND phường Bình Thủy, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ vẫn nhớ như in câu chuyện gần 40 năm trước: “Tôi rất bất ngờ khi anh Vui đến xin cưới chị Tư. Ảnh nói thương chị Tư thật sự, muốn kết hôn để cuộc sống chị Tư đỡ buồn. Lúc đó có người cũng không đồng ý nhưng tôi thấy sự chân thành của anh Vui nên tác hợp cho hai người”.
Vậy là sau bao nhiêu khổ đau, dang dở, hai mảnh đời vẹt khuyết đến với nhau cùng đi qua mọi khó khăn, trắc trở. Hằng ngày, ông đi làm phụ hồ, bà ở nhà chăm sóc con trai của bà 2 tuổi, con gái của ông 3 tuổi. Ông Trần Thanh Sơn, nguyên Bí thư Chi bộ 1, khu vực 5, phường Bình Thủy cho biết: “Bà con lối xóm ai cũng thương và ngưỡng mộ mối tình của anh chị Tư. Hai người không hề so tính con riêng của ai mà chăm sóc chu đáo từ nhỏ cho đến khi dựng vợ gả chồng. Anh chị sống dựa vào lương hưu và chế độ thương binh của chị, cùng với tiền làm phụ hồ của anh. Kinh tế có phần khó khăn nhưng luôn vui vẻ, hạnh phúc”.
Vậy là ông Vui đã giữ trọn lời hứa năm nào. Ông đã thương yêu, đem lại niềm an ủi, bù đắp cho người đàn bà bị bom napalm tàn phá cơ thể. Chính sự chân thành là liều thuốc xoa dịu khổ đau, bù đắp mất mát, mang lại hạnh phúc viên mãn, tròn đầy. Hơn 1/3 thế kỷ qua đi, một bàn tay vẫn nắm lấy bàn tay để cùng nhau viết nên câu chuyện cổ tích giữa cuộc đời này như một vầng trăng không bao giờ khuyết!
HỒ KIÊN GIANG